Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2008


"Tôi sẵn sàng sút bạn ra khỏi thế giới của tôi nếu bạn chỉ được có thế"



Tôi chẳng biết bạn từ đâu mò tới, lò dò đi vào blog của tôi, add nó với dòng chữ:

"Mình đã xem qua profile của bạn. Rất ấn tượng! Mình muốn kết bạn với bạn để tiện cập nhật những thông tin thú vị của nhau.
Thân,"

Rồi tót ngay về nhà mình, chờ đợi việc tôi và bạn sẽ trở thành bạn của nhau, hoặc chí ít cũng là tôi qua bên đó chào hỏi bạn

Đáng lẽ tôi đã quăng mail của bạn vào sọt rác, nhưng tôi chưa bao giờ làm thế, vì tôi nghĩ có lẽ bạn đã một lần vào xem profile của tôi, và cảm thấy thú vị thật... và tôi đã đồng ý add bạn vào Friend List.

Tôi chẳng cần biết bạn là người thế nào? Nhưng tôi không đồng ý bạn đi vào Vương quốc của tôi bỏ lại dòng chữ dường như đã được mặc định sẵn, Xong rồi bạn quắp đít đi cứ như là đang ban ơn cho tôi sự ghé thăm tẻ nhạt đó vậy. Rất tiếc là tôi chỉ nhếch mép cười đểu trước việc làm của bạn, và tôi đánh giá rất thấp điều đó.
Đáng lẽ lúc đó tôi đã bỏ mặc cái nick name lạ vào nhà tôi,nhưng tôi cũng lót tót sang xem bạn là ai, profile như thế nào, và có trong Friendlist tôi chưa...mà lại nhạt nhếch đến thế!
Đáng lẽ lúc tôi nhận mail (private) của bạn với câu hỏi ngớ ngẩn " Bạn là nam hay nữ vậy? bao nhiêu tuổi? Ở đâu?" tôi đã đá bạn thật sự ra khỏi Friend List của tôi vì trên Profile của tôi ghi rõ ràng nam hay nữ bao tuổi, đang ở đâu... tôi tự hỏi bạn vào profile của tôi xem cái gì? và lí do gì bạn add Blog của tôi..., nhưng tôi vẫn reply lại một cách lịch sự là trên Profile của tôi đã ghi đầy đủ, và chờ bạn lời giải thích !
Bạn lấy lý do mình là người bận bịu? Để tôi nói cho bạn nghe thế này nhé: Không phải chỉ riêng mình bạn bận đâu, tất cả chúng ta đều có 24 giờ mỗi ngày để dành thời gian cho công việc, học tập (nếu có thể). Tuỳ từng mức độ và tính chất công việc khác nhau nên mức độ dành thời gian để quan tâm đến bạn bè cũng sẽ khác nhau. Dù vậy, nếu bạn đã có thời gian lập ra blog và đi add để kết bạn, có nghĩa là bạn vẫn có thể bỏ thời gian ra để hỏi thăm và chia sẻ tâm sự với những người xung quanh. Không ai bắt bạn phải ngày nào cũng nhảy bổ sang hỏi thăm và chúc tụng họ cả. Chỉ là thỉnh thoảng, bạn hãy ghé thăm, quan tâm xem bạn bè mình dạo này thế nào thôi. Nếu chỉ có việc ấy mà bạn cũng không làm được, thì tôi quả thật cũng chẳng luyến tiếc một người ích kỷ như bạn làm gì cả. Bởi bạn có hiểu gì về tôi đâu, tôi và bạn chẳng có gì để nói với nhau cả.
Bạn gửi tin nhắn đồng loạt cho một đống các blogger trong friend list và kêu gọi họ qua comment và viết testimonial cho bạn. Sao bạn vô duyên thế, bạn dốt thật hay là vô tâm mà không hiểu một điều rất đơn giản rằng sẽ chẳng có ai rỗi hơi đi comment cho bạn nếu bạn chẳng comment cho họ. Bạn không hiểu chính xác ý nghĩa của hai từ comment không phải nhằm mục đích tăng vews, không nhằm mục đích nói rằng bạn được nhiều người quan tâm và để ý đến. Comment là vấn đề rất tế nhị thể hiện tình cảm và sự quan tâm đặc biệt tới nhau, là thông điệp để gửi gắm vào nhau những giá trị tinh thần rất lớn, có thể trao đổi và học hỏi lẫn nhau rất nhiều về cuộc sống chứ không đơn thuần chỉ là những lời đùa cợt, tán tỉnh, tuyên dương nhau . Tình bạn không bao giờ là ảo đến nếu bạn biết sống thật lòng, biết quan tâm, chia sẻ và cởi mở. Còn viết Testimonial ư? Bạn thật ích kỷ khi chỉ thích người khác viết cho mình, sao bạn không đi mà làm việc đó trước?
Tôi không biết bạn là ai, ... vì tôi không quan tâm tới bạn, người chẳng có dây mơ rễ má gì với tôi, bạn vào Blog tôi, bung một câu miệt thị tôi.... Ngay lúc đó tôi đã đá bạn ra khỏi thế giới của tôi ... bạn là gì? bạn biết gì về tôi, bạn biết gì về thế giới của tôi? cuộc sống của tôi, bạn bè của tôi? BẠn có tư cách gì miệt thị chê bay tôi?
"Những kẻ vô tình add vào Friendlist nhưng thực ra là không phải… Những người chẳng bao giờ thấy hỏi thăm, bỗng dưng xuất hiện và nói tầm xàm, nói nhảm…
Không còn ai để mà gây gỗ, nên tự về nhà mình ngâm nga bài hát con cá con cò nói xỏ nói xiên..
Người ta nói “Có hoạn nạn mới hiểu lòng nhau” quả thật chẳng sai chút nào!! Khi vui thì bạn cùng hoà vào, cùng túm tụm để gọi là “chia vui”!! Đến lúc có chuyện, bạn lại hùa theo. Gió chiều nào xuôi chiều ấy, bạn nhỉ?
Blog tôi rất nhiều bài sưu tầm, vì tôi tâm đắc với nó và tôi đặt Tag sưu tầm và để nguồn nếu như tôi biết rõ source vì có rất nhiều bài tôi sưu tầm từ khi tôi bé xíu, lúc ấy thì tôi không biết đến vấn đề nguồn cội cả, nếu ai có thể đồng cảm với tôi cảm ơn còn không thì thôi, tôi không quan tâm bài viết của tôi sẽ được hay mất cái gì? BẠn không đọc thì thôi, tôi không cần bạn comment chỉ vỏn vẹn ":D" hay ";))" ... bạn chế giễu tôi ư?
Bạn có óc thẩm mĩ "tồi tệ", tôi nói thế vì Theme của tôi thế nào thì mặc tôi, bạn góp ý cũng được, tôi chấp nhận, thế mà bạn đâu có góp ý, bạn buông một lời chê bai "chói tai, gay mắt"
"Cái màu theme này sáng quá, tôi không ưa màu đỏ, bạn đổi cái khác đi"...và chính những câu nói sỗ sàng đó khiến bạn bị mất điểm ngay từ vòng gửi xe. Mỗi người chúng ta đều có một gu thẩm mỹ và sở thích khác nhau. Chưa nói đến chuyện bạn chẳng có tư cách gì để ra lệnh hay yêu cầu người khác đổi theme, đổi avata thì riêng cái khoản bạn trịch thượng, cho rằng ta đây sành điệu cũng đủ để tôi đánh giá bạn chẳng ra gì rồi."
Tôi chẳng cần bạn qua blog tôi, comment một câu chỉ có trời hiểu, đất hiểu, bạn hiểu còn lại tôi và bạn bè tôi chẳng ai hiểu. Bạn xấn sổ vào bóc tem cái entry tôi tâm đắc và dành cho nó những tình cảm cao đẹp khi viết về một người quan trọng, rồi bạn cười haha và bỏ về. Hay bạn chẳng cần đọc một dòng nào trong cái tâm sự rất chân thành của tôi, chẳng cần chia sẻ, mà nhảy ngay xuống dưới comment một câu lạc chủ đề, hoặc khen những lời không đúng với thời điểm và tâm trạng của chủ nhân. Bạn vô tình làm cho người khác phải phật ý khi dè bỉu cái vấn đề họ cho rằng đáng học hỏi, nếu bạn làm thế với tôi, tôi chẳng ngại ngần gì mà không đốp thẳng vào mặt bạn những lời không hoa mỹ và đá văng cái com của bạn ngay lập tức.
Rất dễ dàng để đánh giá blog của bạn có chất lượng hay không, đánh giá con người bạn thế nào, và cũng chẳng cần phải nuối tiếc khi mất đi một người như bạn cả. Người như bạn thì chỉ thích hợp với những người giống bạn mà thôi, xin lỗi người ấy không bao giờ là tôi.

Blog của tôi là nơi tôi chăm chút nhiều thứ, do đó tôi không cho phép bất kì ai vào làm "bẩn" Blog tôi, dù page view chẳng bao nhiêu, dù ít ai biết đến, tôi chỉ viết cho tôi và cho những ai là bạn bè thật sự của tôi đọc.



VÀ vì thế tôi đã đá bạn ra khỏi ngay từ vòng gửi xe để vào nhà tôi đấy bạn ạ!

Không có nhận xét nào: