Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

Đền Hùng



Đi đến tận cùng của nỗi đau để tìm ra nguồn cội. Sống đâu phải chỉ là tồn tại. Mỗi ngày qua đi ta lại nhìn ra cái dại khờ của ngày hôm qua. Cuộc đời đã sang trang chỉ sau một giấc ngủ. Hầu như mọi người đều thay đổi. Phải thay đổi để thích ứng với cuộc sống ngày hôm nay.

Có những điều người ta chỉ nói một lần rồi thôi. Có những sự việc người ta chỉ thoáng nghĩ đến rồi quên nhanh. Có những sự cớ phải buộc lòng bôi xóa để sống bởi đời sống nghiệt ngã ở khắp mọi nơi. Tuy thế nào mặc lòng, vẫn có những u uẩn cứ theo ta. Bóng ma quá khứ, như món nợ tiền kiếp.

Tôi không còn trẻ dại để mong Xuân về, Tết đến. Tôi lại chưa đủ già để quên những năm tháng có cay đắng, ngọt ngào. Những ngày tháng ngập tràn tiếng cười và tiếng khóc. Thời gian cứ trôi qua.Cứ là thời gian và tôi vẫn cứ là tôi. Cái đầu tôi, nó vốn nhỏ bé nhưng lại chứa đựng quá nhiều nhưng uẩn khúc, những suy tư khiến nhiều khi tôi mất thăng bằng. Ðó là tôi đã gạn lọc sàng đãi để chỉ giữ lại điều mình muốn.

Bỗng một ngày trở về nơi mình đã sinh ra và thấy mình trở thành người khách lạ trong thành phố. Phải chăng ta đã thay đổi?

Không có nhận xét nào: