Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

BẠN LỚP




Nỗi sợ !

Có khi nào ta tự hỏi, từ bao giờ con người bắt đầu biết sợ hãi, và khi nào thì thôi không sợ nữa?

21 Moon

Còn nhỏ... ta sợ tiếng động, sợ người lạ, sợ bóng tối, sợ đau.

Lớn hơn chút nữa, ta chuyển sang sợ ma, sợ bị bỏ rơi, sợ phạt đòn.

Thành người lớn rồi, nỗi sợ không vì thế mà bớt đi. Thật nực cười, con người ta càng lớn khôn càng sợ nhiều thứ...

Người yếu đuối sợ sự thiếu thốn, sợ cô đơn, sợ thất bại, bị chà đạp xem thường.

Kẻ mạnh bạo sợ có người khác mạnh hơn mình, sợ bị cô lập, sợ một ngày không còn ai sợ mình nữa.

Người tốt sợ bị lợi dụng, sợ vấp ngã, sợ tổn thương. Kẻ xấu sợ bị quả báo, sợ sự thật, sợ cả những điều tốt đẹp...

Khi ta yêu thương một người nào đó, những tưởng tình yêu ấy có thể giúp ta mạnh mẽ tự tin chiến thắng mọi nỗi sợ hãi. Nhưng đôi khi bên người ấy, có những nỗi sợ ngấm ngầm gặm nhấm tim ta. Ta sợ sự chia rẽ, đổ vỡ và tổn thương... Ta cũng sợ làm người ta yêu lo lắng, đau khổ.
Có người bảo, nếu không làm gì sai thì sẽ không phải sợ. Thế thì, tại sao?

Nỗi sợ đáng ghét kia! Làm thế nào để ta không bị ám ảnh nữa? Để mỗi sáng thức dậy ta mỉm cười đón nhận tất cả những sự kiện xảy đến trong ngày không chút ưu tư lo lắng. Để mỗi tối trước khi đi ngủ ta chẳng chút hoài nghi ái ngại về bản thân mình. Làm sao, để xua đi nỗi sợ?

Tự nhiên thèm được như ngày còn bé thơ cuộn mình trong chăn ấm, khi tiếng sét vang lên có giật mình khóc thét thì chỉ cần bàn tay vỗ về của mẹ, giọng nói ấm trầm của cha là nỗi sợ hãi tột đỉnh chợt tan đi như gió thoảng. Ta lại ngủ yên trong niềm tin tưởng tuyệt đối rằng bên mình luôn có vòng tay bảo bọc đầy tình yêu thương của cha mẹ, tình yêu thương vô điều kiện và mãi mãi...

Để nỗi sợ, tan biến đi..

Mãi mãi...

Không có nhận xét nào: