Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

Xóa không hết dấu vết một lần yêu


Đã có bao giờ bạn ngồi một mình nơi bãi biển vào một buổi chiều nghe gió biển lành lạnh lướt qua. Xây một lâu đài cát dẫu không đẹp nhưng cao thật cao, nhưng rồi mộ cơn sóng lớn đổ vào, lâu đài cát ấy vụn vỡ, và khi bạn nhìn cát hoà vào trong nước thấy lòng man mác buồn. Một cảm giác mất mác trôi chảy trong bạn. Chẳng biết làm gì, vốc từng nắm cát thả trôi qua từng kẽ tay... "trong tầm tay mà không giữ đựơc"...

Đã có bao giờ bạn ngồi một mình trước biển và một buổi tối vắng người. Nghe gió biển rì rào bên tay, nghe sóng biển thì thầm bờ cát... nghe hồn mình lên tiếng... "một mình đôi khi là một cái thú"...
Đã có bao giờ bạn chạy ngoài đường vào một buổi chiều thật buồn. Chẳng biết đi đâu, và cứ thế mà lang thang. Bất chợt mưa, bạn chẳng tìm chỗ tránh, bạn để từng giọt mưa rơi xuống tay mình, mặt mình, hoà vào cơn mưa … Hôm đó bạn về nhà, tối lại hâm hấp sốt mà vẫn thấy lòng thanh thản đến lạ kì…"tìm thấy chính mình"...

Đã có bao giờ trên những chuyến đi xa, vào buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống, mây tím mây hồng giăng giăng ngang trời, còn mặt trời thì đỏ ửng, bạn thấy lòng mình chùng lại …
Đã có bao giờ bạn ngồi một mình trong một quán café thật vắng, bên tai vang vang một bản nhạc nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại thả hồn đi đâu đâu…

Đã có bao giờ bạn đến một nơi nào đó như Đà Lạt… Tối, bạn khoác vào mình chiếc áo ấm cho đỡ lạnh rồi bắt đầu thả bộ dọc theo những con dốc dài. Hai tay bạn nhét vào túi áo (vì lạnh), rồi bước những bước chầm chậm, có khi lại ngẩng đầu lên nhìn trời

Đã có bao giờ, vào những hôm có việc phải dậy thật sớm, bạn chạy xe ngoài đường… Khi ngửa mặt nhìn lên trời bạn thấy bầu trời là những mảng màu nhợt nhạt lẫn lộn và vằn vện, không dưng bạn mường tượng đến những ký ức tưởng đã quên mất từ lâu…

Đã có khi nào, vào những buổi chiều sau một cơn mưa rào, bạn chạy xe một mình giữa những mọi người trên những con đường còn đọng nước, lòng chợt se lại vì nhớ đến một người…

Đã có bao giờ, bạn ngồi một mình trong phòng lúc nửa đêm, tắt hết đèn, uống café và nghe Jolie hay Don’t cry Joni… Thoảng, bạn lại bước ra trước ban công, nhìn những hàng dây leo trên rào, mắt buông xuống con hẻm đang nhận những ánh sáng hắt xuống từ đèn đường và nghĩ vẩn vơ…

Đã có bao giờ…bạn nhận ra được rằng có một thứđang từ từ rời khỏi tầm tay mình...

Không có nhận xét nào: