Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

Bông ở tân hòa bạn lớp 9



Blog cũng có thể nói là nơi để chúng ta thể hiện tình cảm của mình….Bạn có thể thấy ấm lòng mỗi khi bạn buồn có những dòng comment chia sẻ, an ủi bạn hay lúc bạn vui có người chung vui với bạn..Nếu bạn chỉ viết vào những trang nhật ký thì bạn chỉ có thể chia sẽ với chính bản thân mình…còn lúc bạn buồn thì chính bạn lại gặm nhắm cơn buồn phiền của bạn….
Tôi cảm thấy hay và rất đúng! Blog là nhật kí của tôi, khi viết vào giấy chỉ mỗi mình tôi đọc, và cứ mãi gặm nhắm nỗi buồn một mình rồi lại mang vào mình một nỗi trầm cảm.

Khi tôi viết Blog, những dòng comment, lời bình của những người bạn thân, rồi của cả những người chưa từng biết đến chia sẻ, khuyên nhủ, nói với tôi cần phải làm gì, tôi đã sai những gì... Những lời bình dí dỏm pha trò... làm tôi cảm thấy mình vơi đi nỗi buồn và lạc quan hơn....rồi đi tới những Blog ấy cùng chia sẽ lẫn nhau... Cũng từ những Blog ấy, tôi vô tình bắt gặp hình ảnh của chính mình ...,cũng nhờ đó tôi cảm nhận được nhiều hơn về cuộc sống này...

Tôi đọc được cấu nói của Solarbeam:"Tình bạn, dù là ảo cũng phải chân thành", trên một Blog, thấy thích và thật ý nghĩa...

Trước đây tôi chỉ coi TG ảo thì cũng chỉ là ảo, tình online chỉ là phù du ảo tưởng, những dòng tôi viết ra trên những Entry là thật lòng và tôi cũng không mong ai đọc được hay hiểu được... Ấy thế, có những lời comment chia sẽ rất chân thành, từ đó tôi có được những người bạn thật tốt, rất quan trọng.

Tôi trân trọng từng friend mà tôi có trong friend list, một số rất ít, nhưng hầu như tôi đều đi hết những Blog ấy vào mỗi tối...

Rồi thời gian, pagewiew tăng dần, số friend tăng dần... Tôi tự hỏi, bây giờ trong số friend list dày đặc của tôi, ai là những người bạn thật sự ? Thật lòng quan tâm đến tôi,đến những entry mà mỗi ngày tôi viết, và quan tâm đến cảm xúc của tôi? Hay chỉ là add nhau cho có, cho số friend tăng lên con số hàng trăm? Rồi spam nhau, póc tem,comment cho có khi Entry viết gì đều không đọc hết !

Thời nay, thông tin hiện đại, con người có thể kết nối với nhau rất xa qua Internet. Tôi chỉ buồn là trong số hơn 100 friend của tôi bây giờ có được 1/4 quan tâm đến tình cảm của tôi không? Tôi cũng tự biết với con số >100 này tôi không thể đi hết những Blog ấy được...

Nói Blog là mất thời gian, là xấu ư? Tôi không nghĩ là thế, thời gian ban đầu tôi tạo profile cho dễ nhìn là được. Qua Blog tôi học được và biết được rất nhiều thứ. Mỗi Blog là 1 phong cách riêng, thể hiện tính cách riêng, tôi không ngờ người bạn này của tôi lại yêu văn thơ và có tâm hồn lãng mạng như thế! Rồi người kia viết Blog dễ thương không ngờ! Rồi những thông tin trên Blog mấy thầy cô thông tin mà không biết khi nào tôi mới tìm thấy !

Lần đầu vào Blog tôi vỏn vẹn có không quá 10 người, và những người ấy là những người tôi hay vào xem profile và đọc Blog nhất...Có ai nghĩ rằng khi friend list tăng lên cũng có nghĩa là sự quan tâm dành cho những friend ban đầu giảm đi! Và hỏi rằng ai là người thật sự quan tâm tới mình cảm xúc của mình chứ không phải là cái trang Blog.....

Tôi không quan tâm Friend mới hay cũ, tôi quan tâm ai thật sự đồng cảm với tôi, với những gì tôi viết, và những ai đó cần lắng nghe một ý kiến nào đó, một sự chia sẽ nào đó....

Tôi hay lang thang trên rất nhiều Blog, nhưng không comment, chỉ đọc những Blog viết thật lòng, comment những bài viết tôi thấy đồng cảm, hứng thú...

Tình bạn dù thật hay ảo, đều muôn màu muôn vẻ... Nhưng câu nói "tình bạn dù thật hay ảo cũng phải chân thành" tôi nghĩ mình đã làm được một nữa... và luôn cố gắng để nó được trọn vẹn!

Không có nhận xét nào: