Thứ Tư, 8 tháng 10, 2008

Thời gian,Con đường và Ngã rẽ



Thuở nhỏ, Tôi thường thích lang thang trên con đường thân quen dẫn đến trường học. Con đường nhỏ trong đôi mắt của Tôi lúc đó rất lớn. Nó thân thuộc với Tôi đến nỗi trở thành một thói quen không thể thiếu được mỗi ngày. Nó dẫn Tôi đi khắp mọi ngõ ngách trong xóm, dẫn Tôi đi đến nhà những người bạn thân quen, dẫn Tôi đi thăm hỏi họ hàng..... Nó giữ dùm Tôi những nỗi nhớ, những ký ức và cả những nỗi đau. Nó nhắc Tôi nhớ đến cái ngày hôm qua, để cho tôi nhìn lại ngày hôm nay của mình. Và cũng từ đó, Tôi lớn lên theo thời gian cùng với nó.

Cái tuổi còn trẻ con nghich ngợm với những con nòng nọc ở bờ kênh vào những buỗi trưa ...., hay làm những ngôi nhà lá ở vườn cây sau nhà và tắm mưa với đám bạn cùng lớp rồi cũng qua đi. Nhường chỗ lại cho ký ức. Tôi vẫn phải lớn dù muốn hay không. Con đường cũng thế!

Và rồi Thời gian đã lấy đi rất nhiếu thứ Tôi còn luyến tiếc để vội vã đẩy Tôi vào một con đường mới, một con đường sáng đẹp nhưng sao xa xôi quá! Khi Tôi còn chưa chuẩn bị đón nhận nó thì con đường mới đó đã dắt Tôi đi xa, đi xa đến nỗi khi giật mình nhìn lại, Tôi cảm thấy mình lạc lỏng lắm!

Cái cảm giác tưởng chừng như thân quen nhưng lại quá xa lạ cứ thế đến rồi đi khiến cho Tôi phải dừng chân lại không thể cất bước đi tiếp dù rằng con đường đó rất thẳng, rất đẹp nhưng sao lại không có gió? sao lại không có âm thanh? và sao sương mù nhiều thế? Lúc đó trong lòng Tôi tự hỏi và chân cất bước đi , nó sẽ dẫn Tôi đến đâu đây? Tôi không biết nữa ! Nhưng chân Tôi vẫn đi, cứ thế đi ,đi mãi cho đến khi cảm thấy mỏi mệt chỉ mong sao có thể thấy được đường để đi tiếp và quay trở về. Nhưng dường như mọi sự cố gắng của Tôi đều vô ích. Con đường thì vẫn mãi chỉ là con đường! Và Tôi thì cứ vẫn là Tôi. Bỗng nhiên Tôi cảm thấy sợ! Sợ lạc mất con đường quen thuộc, sợ không thể quay trở về. Và lúc đó Tôi nhìn thấy một ngã rẽ.

Tôi tự nghĩ sao lại là ngã tư? Sao không là ngã 3 hay một lối khác để Tôi có thễ dễ quyết định hơn.

Chợt! Tôi cảm thấy nhớ sao cái Con đường thuở nhỏ . Được thỏa thích vui đùa chạy nhảy mà chẳng sợ lầm đường lạc lối, nhớ sao cái ngõ hẽm thân quen dẫn về nhà., nhớ sao đám bạn thân phá phách của mình, và cả những tình cảm đẹp trẻ con của mình nữa.

Và cứ thế Tôi đứng đó lâu, rất lâu. Lâu đến nỗi chân Tôi không đứng nổi, mắt nóng gay và mặt đỏ bừng. Đầu Tôi nóng lắm! Tưởng như có thể khóc được, khắp người mệt mỏi và Tôi quyết định quay về.

Tôi cố để lòng không bị dao động thêm nữa và cố chạy thật nhanh về nhà. Về với con đường quen thuộc, về với những âm thanh cuộc sống, với những cơn gió nhẹ buổi chiều và ngắm ánh nắng chan hòa.

Dù biết rằng tôi sẽ không bao giờ biết được đích đến của con đường kia là gì nếu không đi tiếp, nhưng tôi sẽ không còn phải lo sương lạnh, không phải lo lạc lỏng, xa lạ và buồn bã nữa. Tôi không hối hận về điều đó!

Bây giờ khi Tôi ngồi đây! Thư thả cảm nhận về cuộc sống, tận hưởng không gian và thời gian ở hiện tại. Tôi mới thấy hết được đích đến của những con đường.

Thời gian thì luôn cho Tôi cơ hội để chọn lựa ra con đường đi và ngã rẽ đã giúp Tôi đưa ra quyết định của mình. Nên đi hay dừng lại ?

Tất cả đều có câu trả lời khi Ta gặp một ngã rẽ!

Có những con đường xa ,rất xa nhưng ấm áp, hiền hòa.

Có những con đường gần, rất gần nhưng lạnh lẽo và đơn độc.

Chỉ khi có đủ Thời gian để thấy một ngã rẽ! Nghĩa là Ta đã có cơ hội để quyết định đường về.

Cho dù Bạn có chọn con đường nào đi nữa thì hãy tận hưởng cuộc sống bằng tất cả các giác quan và cơ hội mà Bạn có được nhé!

Con đường đẹp luôn là con đường nằm trong tầm tay bạn!

Không có nhận xét nào: